Suy nghĩ về công việc hiện tại

Jo, bắt đầu 500 từ của ngày hôm nay!

Sáng ngủ dậy đầu óc cứ mụ mị chắc nghĩ ra gì, chắc biết viết gì. Tắm rửa thư giãn một chút, tự nhiên nghĩ ra ngay cái để viết! Vâng đó là công việc.

Công việc có vẻ là thứ chiếm nhiều thời gian và suy nghĩ của cá nhân mình. Không biết những người ở nửa sau của tuổi 2x có cảm thấy như thế không? Với mình công việc luôn làm mình đau đầu. Mình đã từng qua những công việc tay chân, nhàm chán nhất mà mình từng biết, cho đến những công việc dễ thở thảnh thơi hơn. Mình cũng đã từng làm công việc nghiên cứu (với level siêu thấp). Mình hiện tại đang tham gia công việc vận hành. Tựu trung lại là dù công việc khó hay dễ, một thứ luôn luôn xuất hiện trong mình đó là sự bất mãn. Mình làm công việc mà mình cho là sự đam mê của mình nhưng mình không hề yêu những cái mình tạo ra. Nói chuyện với đứa bạn làm cùng thấy nó bảo hệ thống nó phụ trách giống như đứa con tinh thần của nó vì thế nó muốn làm cho hệ thống đẹp hơn, tốt hơn. Mình đơn giản không hiểu được điều đứa bạn nói.

Nhưng ngoài công việc thì mình thích gì, muốn gì? Nói cách khác nếu giờ có thật nhiều tiền, không phải đi làm thì mình sẽ làm gì? Đã từng có người hỏi mình câu này và mình đã không trả lời được. Nghĩ cho lý do tại sao mình không trả lời được, mình nhận ra mình không có (hay chưa có) đam mê nào khác ngoài công việc mình đang làm hiện tại.

Công việc hiện tại có cho mình tiền bạc đủ sống không? Có
Công việc hiện tại có cho mình thời gian thảnh thơi không? Có (cuối tuần mình vẫn ở nhà, làm những điều mình thích)
Công việc hiện tại có cho mình điều kiện thoả mã đam mê chi thức không? Có
Công việc hiện tại có làm mình bất mãn về bản thân nó hay không? Không
Môi trường hiện tại có hạn chế năng lực của mình không? Không, ngược lại mình hoàn toàn có thể thăng tiến nếu như mình cố gắng hơn.

Rõ ràng các câu trả lời đều cho thấy mình không thể nào bất mãn với công việc hiện tại được. Vậy vấn đề là vì sao?

Suy ngẫm một lúc mình nhận ra có lẽ là do mình đang thiếu sự biết ơn. Từ biết ơn có vẻ chưa chính xác ở đây. Ý mình muốn nói là mình chưa hiểu rằng mình đang sung sướng cỡ nào. Nhìn bố mẹ lao động vất vả cả đời mà không đủ ăn, so sánh với mình mình thấy mình đang ở một mức sống khác hẳn. Mình có khả năng ăn nhà hàng, có khả năng hưởng thụ tri thức - điều bố mẹ không mơ được. Không so sánh với thế hệ trước, so sánh với những người cùng thế hệ, mình cũng đang ở vị trí có sự thoả mãn hơn hẳn. Mình sống không cần lo lắng đến tiền bạc (ít nhất cho hiện tại), có trang thiết bị xa xỉ phẩm mà nhiều người mơ cũng không có hoặc thậm chí không dám mơ. Mình đang ở một điều kiện mà nhiều người có thể bằng lòng có thể an tâm ổn định.

Ngẫm đến đây tự nhiên nhận ra mình nên biết ơn cuộc sống hơn, biết ơn công việc hơn, biết ơn điều kiện hoàn cảnh này hơn.

Cuộc sống bắt đầu từ sự biết ơn!

Comments

Popular posts from this blog

Technical Memo: Disk Encryption using Cryptsetup with Vault as Key Management Service

Technical Memo: Convert an ova image to qcow2 format

Visualize Enviro pHat sensors data